Rồi một ngày, tôi cũng đã chẳng còn kí ức của ngày hôm qua. Mọi thứ dường như xa xôi, lạ lẫm và mờ nhạt. Có lần tôi từng nghĩ rằng, cứ đi là sẽ đến, cứ yêu thương thì trái tim mình sẽ ấm áp và dường như tôi đã hơn một lần tự huyễn hoặc cuộc đời mình. Bất chợt muốn mỉm cười, mỉm cười để đánh rơi đi những xót xa và mặn nồng vừa chạm đến.
Không biết tự bao giờ, tôi sống như loài trinh nữ, hễ có ai đó chạm đến thì sẽ mặc nhiên thu mình. Vì lẽ gì? Tôi không nghĩ loài hoa ấy thu mình vì chúng thẹn thùng e ấp, mà bởi chúng sợ đau, sợ những gai nhọn đâm thật sâu, sợ những bàn chân giẫm đạp kia ra đi miết mải.
Tôi tự biết cuộc đời này, tôi không đủ vui để mang đến cho bất kỳ một ai khác, tôi không đủ can đảm để chạy thật nhanh về phía yêu thương nồng nàn. Hoàng hôn nào rồi cũng ra đi để lại bóng đêm sóng sánh giữa bầu không gian quánh đặc.
Ai mà chả có những nỗi buồn của riêng mình, người ta không đủ duyên để ấp ôm cho nhau thì thôi vậy, hãy cứ đi về phía không nhau.
Bộn bề ạ!
Thì em vẫn nơi này, em vẫn nhìn đời qua khe cửa nhạt nhòa xúc cảm. Khi trái tim một lần đau nhoi nhói, là một lần vấp ngã, là một lần đi qua quãng ngày khờ dại của mình để đi qua một quãng ngày khờ dại khác. Điều đó không còn quan trọng, không còn đáng sợ như những lần đầu tiên. Chỉ muốn em vững vàng, an nhiên mà bước đi một mình giữa cuộc đời vô tận này.
Thì ngày mai đây, em vẫn sẽ mỉm cười, không mỉm cười vì những hạnh phúc em từng có, vì những nhịp đập rộn ràng của trái tim đã từng có, em cười vì chính cuộc đời mình, cười vì sự trôi đi.
Yêu thương xa xỉ thật. Sao người ta phải nghĩ nhiều khi yêu thương một ai đó nhỉ? Sao tự làm mọi thứ rắc rối hơn?
Thì thôi, Em ạ, cứ lặng lẽ sống và yêu thương cuộc đời này bằng những tinh chất mà trái tim em vốn dĩ thổn thức. Đừng hóng hớt ra bên ngoài, kẻo lại một lần đau và xa xót.
[hãy cứ yêu thương cuộc đời gấp bội, lặng lẽ mà bước đi giữa cõi đời vô cùng tận này.]