Chị không sao yêu được anh dù rất cố gắng! Chị tự ép mình nhìn vào bổn phận, vào đạo lý nghìn đời rằng nghĩa vợ chồng phải thế. Nhưng, chị bó tay! Chị bàng hoàng nhận ra tất cả đã muộn. Chị Không còn yêu anh.
Ngày xưa, khi còn ngồi chung ghế nhà trường, tình yêu của anh chị đẹp như một bức tranh mùa Xuân rực rỡ sắc màu. Một hình ảnh truyền thống mà bạn bè ngưỡng mộ. Bởi họ cư xử đúng mực. Yêu và tôn trọng nhau. Sự giúp đỡ lẫn nhau giống như một chất keo kết dính tình yêu. Sự quan tâm nhau làm cho chị và anh cảm thấy người này là một nửa của người kia, không sao tách rời được. Anh giúp chị học tốt, vượt lên hàng đầu của lớp và chị cũng giúp anh những phương tiện vật chất tối thiểu để anh sống thoải mái trong thời sinh viên nghèo khó. Rồi họ vượt qua mọi rào cản của gia đình và đạt được mơ ước là chung sống dưới một mái nhà. Không ai hạnh phúc hơn họ! Nhưng điều đó chỉ đúng trong thời gian đầu.
Bước qua ngưỡng cửa hôn nhân, bỗng dưng giấc mơ tình yêu tan vỡ. Những mâu thuẫn vụn vặt như những hạt sạn nằm lẫn khuất trong bữa cơm ngon. Anh có lý tưởng rất cao xa nhưng không xứng tầm năng lực. Tựa như anh muốn hái một vì sao trên trời nhưng phương tiện chỉ là một cái bục gỗ mối mọt. Anh không tìm cách chắp cánh ước mơ mà chuyển sang phương thức đổ lỗi. Anh trút mọi nguyên nhân thất bại lên đầu những người thân. Từ cha mẹ, anh em, đến vợ con. Anh kêu gào hoàn cảnh sống từ thời thơ ấu cho đến bây giờ đã làm anh tụt hậu. Thậm chí, những đứa con của anh cũng có lỗi. Chúng sinh ra để làm chậm bước tiến của anh. Mọi kết quả học tập hay làm việc của chúng đều bị anh đánh giá: ”Hạng bét”. Dù chúng có trưng ra những tấm bằng khen. Nhìn chung, anh chà đạp nhân phẩm người thân. Tạo vết xướt tâm hồn và làm chai cứng cảm xúc trong lòng những người ruột thịt.
Ảnh Internet (Chỉ mang tính minh họa)
Thoạt đầu, chị cảm thông và chịu đựng. Nhưng lâu dần, sự bao dung lụi tàn. Bởi chị đau. Những cái đau cứ dồn dập phủ lên đầu và trái tim của chị. Khi anh hét vào mặt chị: ”Con mụ già xấu xí. Nhìn lại đi, người đâu mà vừa già vừa xấu kinh khủng? Thật đáng xấu hổ khi có người vợ như thế!”. Chị đau! Chị bỏ chạy vào phòng, khóa trái cửa và… soi gương. Chị chua xót nhận ra đúng là mình già và xấu. Những nếp nhăn cắt ngang, cắt dọc trên mặt như khẳng định chị già mất rồi. Chị nhớ đến câu: ”Không có phụ nữ xấu, chỉ có phụ nữ không biết làm đẹp!”. Chị biết rất rõ điều đó. Nhưng thật tình chị không quan tâm. Bởi chị nghĩ vợ chồng sống với nhau bằng tình nghĩa, bằng ràng buộc của bao bổn phận. Còn những bộ đồ đẹp, mỹ phẩm, đồ trang sức… chị xem như lớp sơn phết lên gỗ mà thôi.
Chị đã lầm! “Đàn ông yêu bằng mắt”. Điều này, chị cũng biết nốt. Nhưng chị lại không quan tâm. Chị xem thường. Chị xem như một lời đùa bỡn. Nhưng đứng trước gương và rồi khi chị lấy những tấm ảnh chụp từ thời con gái đến những tấm ảnh chụp dọc thời gian làm vợ của từng giai đoạn sống. Chị kinh ngạc vô cùng bởi sự thay đổi phũ phàng đến thế! Chị già và xấu nhanh hơn bất kỳ ai. Từ hôm đó, chị dành cho mình sự quan tâm thường xuyên. Chị yêu chị! Mỗi ngày, chị dành ra một khoảng thời gian nhất định để chăm sóc bản thân và nuôi dưỡng tinh thần. Chị gia nhập một Câu lạc bộ thể dục thẩm mỹ. Chị ăn uống, nghỉ ngơi hợp lý. Chị làm cho đầu óc phóng khoáng hơn bằng cách theo đuổi một bộ môn nghệ thuật mà chị yêu thích và có chút năng khiếu. Chị chụp ảnh. Lúc nào chị cũng mang máy ảnh theo bên mình và chộp lấy bất kỳ nét đẹp trong cuộc sống mà chị bắt gặp. Thật bất ngờ! Tác phẩm của chị đạt giải Quốc gia. Vị thế xã hội của chị lập tức thay đổi. Cùng lúc với vẻ ngoài được cải thiện. Chị trẻ lại và đẹp ra. Trở nên một hiện tượng trong giới nhiếp ảnh và cả trong mắt anh. Anh bắt đầu quay về với chị. Nhưng rất tiếc. Như một bát nước đã đổ đi, chị cứ cố gắng thay anh hốt hoài nhưng không sao đầy bát!
Tuy nhiên, chị vẫn sống cùng anh dưới một mái nhà, cùng góp gạo nấu cơm chung. Nhưng tình yêu đã vỗ cánh. Bay về nơi nào, chẳng rõ?