Có một lần thôi khi người ta phản bội
Còn mong gì chắp nối kỷ niệm xưa?
Trái tim tôi như vỡ vụn khi biết, anh vẫn đi về với người xưa.
Chúng tôi lấy nhau được 6 năm và có hai cô con gái xinh như thiên thần. Từ ngày có con tôi như một người khác không còn hồn nhiên nhí nhảnh, đi sớm về muộn như xưa nữa mà tập trung lo cho gia đinh. Sáng dậy sớm đi chợ, giặt giũ, chuẩn bị cho con đến trường rồi lại tất tả đi làm, chiều vội vàng về đón con rồi lo cơm nước, tắm rửa cho con. Cuộc sống cứ trôi đi chậm chạp theo năm tháng. Chẳng biết từ bao giờ, tôi đã quên tô son má phấn mỗi sáng. Đến khi nhận ra những thay đổi trong cuộc sống chồng vợ, tôi mới giật mình.
Chồng của tôi vốn là một công chức giản dị, giờ đây anh bắt đầu ăn mặc chải chuốt hơn, soi gương mỗi sáng nhiều hơn và đi làm về muộn hơn. Như người ta nói, "phụ nữ thường có giác quan thứ 7", tôi phập phồng lo lắng, hồi hộp nhưng tôi không bao giờ có thói quen xem trộm tin nhắn hay điện thoại của người khác, cũng không giận dỗi tra hỏi, bóng gió này nọ.
Tôi vẫn âm thầm từng bước bên chồng con. Cho đến một hôm đang làm việc tại công sở, cô bạn thân gọi điện bảo, "đến ngay nhà nghỉ", tôi chẳng hiểu chuyện gì nhưng cũng lờ mờ đoán ra được điều gì đang diễn ra.
Tôi vẫn đến địa chỉ cô bạn cho và cùng cô ấy đến nhà nghỉ. Cô bạn hăm hở hỏi lễ tân tên chồng tôi, rồi xin số phòng và kéo tôi lên bắt tại trận. Tôi bỗng sững lại, kéo bạn bước nhanh ra khỏi nơi ấy mà lòng trĩu nặng. Sau đó, tôi và bạn đợi hơn một tiếng ở quán nước gần nhà nghỉ thì bóng anh và người xưa cũ cũng xuất hiện. Trái tim tôi như ai bóp nghẹt thở, tôi không thể diễn tả hết tâm trạng của mình lúc đó nhưng cũng không muốn làm anh mất thể diện. Tôi trở lại chỗ làm mà trong đầu chẳng biết đang nghĩ gì... dường như tôi đang rơi tự do.
Tôi thấy mình kém hấp dẫn đi nhiều, đôi mắt đã thẫm sâu... (Ảnh minh họa)
Tối về nhà tôi vẫn làm việc như cái máy, vẫn cơm nước xong xuôi, chồng của tôi vẫn vô tư ăn uống rồi xem ti vi, anh đâu biết rằng tôi đã biết tất cả? Tôi cố gắng để không làm hai con để ý nên tôi dọn dẹp xong và đi lên phòng trước. Khi các con đã ngủ 9h… 10h … rồi đến 11h, anh vẫn ngồi ở phòng máy tính, còn tôi vẫn chờ… 12h25 phút, anh lên chuẩn bị đi ngủ. Anh đã rất ngạc nhiên vì thấy tôi vẫn ngồi đấy.- Không ngủ à? - Giọng anh sao lạnh lùng.
- Hãy nói chuyện một lát với em đi. - Tôi yêu cầu
- Hôm nay lại vẽ chuyện thế hả?
Nghe câu nói ấy của anh, cổ họng tôi như nghẹn đắng... Là vợ chồng với nhau dù không có cái tình cũng có cái nghĩa, huống chi chúng tôi đến với nhau cũng từ tình yêu chân thành, mà giờ đây mới chỉ đặt vấn đề nói chuyện anh đã nghĩ nó xa xỉ?
- Anh qua lại với Hà à?
- Cô có tính đa nghi từ bao giờ vậy?- Anh vẫn thản trả lời.
- Em biết hết rồi và đã nhìn thấy tận mắt rồi, em chỉ muốn hỏi bây giờ anh muốn thế nào thôi. Em đã nghe người ta xì xào bàn tán nhiều nhưng em yêu và luôn tin tưởng anh. Kể cả trong suy nghĩ, em cũng chưa từng hình dung kết cục sẽ như hôm nay.
…
Khoảng lặng thời gian trôi qua, anh vẫn không nói gì.
…
- Anh gặp lại cô ấy khi cô ấy bụng mang dạ chửa nhưng không có ai bên cạnh chăm sóc. Thế rồi không biết từ bao giờ, bọn anh đã cuốn lấy nhau không thể dứt ra được... Nhưng anh không bao giờ bỏ mẹ con em vì với anh, cô ấy chỉ là điểm tựa khi trống vắng và cũng là chút tình cảm xưa cũ còn vương lại. Giờ đây, mẹ con cô ấy rất tội nghiệp...
- Mẹ con cô ấy tội nghiệp? Vậy ai tội nghiệp cho em đây?- Ý nghĩ đó thoáng qua trong đầu, tôi tự thương hại chính mình… Tôi mím môi đến chảy máu để không bật ra tiếng khóc.
…
- Em cứ coi như không có chuyện gì đi. Anh vẫn có trách nhiệm với cái gia đình này nhưng cũng không thể bỏ cô ấy được. Em đừng bắt anh phải lựa chọn.
...
Anh còn nói rất nhiều nhưng tôi không nghe thấy gì nữa... Tai tôi ù đi, tôi cũng không thể khóc được nữa và cũng không thể bỏ tất cả… vì tôi biết, mình còn các con. Tôi cứ trăn trở rồi lại trở mình suốt đêm và thiếp đi lúc nào không biết...
Sáng hôm sau tỉnh dậy, anh đã đi làm từ lúc nào, các con tôi cũng đã đến trường. Tôi xin nghỉ phép một ngày để tự thưởng cho mình. Ngắm mình trước gương, tôi thấy mình kém hấp dẫn đi nhiều, đôi mắt đã thẫm sâu, không còn long lanh nữa, da mặt đã xuất hiện một vài vết chân chim, quần áo cũng không được tươm tất như trước đây...
Mở hộp trang điểm đã từ lâu không được dùng đến, tôi đánh nhẹ lớp kem lót, lớp phấn nền, tô cho đôi mắt chút màu xanh nhẹ nhàng, đôi bờ môi chút son hồng... Khẽ mỉm cười hài lòng, tôi chọn cho mình một bộ đồ dạo phố và nhẹ nhàng thả bộ ngắm Hà Nội chuyển mùa.
Và tôi biết, tôi cũng sẽ đổi thay từ hôm nay...