Advertisement

Ads Here

Thứ Tư, 16 tháng 11, 2011

Câu chuyện tình

Người con trai của một nông dân ngồi bên bờ sông, dưới bóng cây hồ đào và dương liễu. Chàng ta quan sát dòng nước trôi êm ái.
    Chàng trai trẻ trưởng thành trong thiên nhiên, nơi mà người ta chỉ biết ca tụng tình yêu thương, nơi mà những nhánh cây quấn quít nhau, những bông hoa quyện vào nhau, những tiếng chim hót lên bài ca ngợi ái tình và tất cả tôn sùng tinh thần của yêu thương.
    Chàng ta là một thanh niên trạc tuổi hai mươi. Ngày hôm qua lúc ngồi bên dòng suối chàng đã nhìn thấy một thiếu nữ trẻ đẹp bên cạnh những người bạn gái của cô. Và chàng đã bắt đầu thầm yêu trộm nàng.
    Sau đó chàng khám phá ra người tuyệt sắc đó là con gái của quốc vương. Chàng than trách trái tim và thân phận của mình. Nhưng dù sao chàng cũng vẫn yêu và những lời tự than trách thân phận cũng không làm khuây khỏa được tâm hồn.
    Khi người ta đứng giữa tâm hồn và trái tim thì cũng giống như một nhánh cây mềm dễ bị ngã nghiêng theo chiều gió.
Chàng nhìn thấy một cành hoa màu tim tím bơ vơ giữa những cánh hoa lài trắng. Chàng nghe tiếng chim họa mi đang thì thầm trò chuyện với chim sáo. Và khi chàng nhớ lại những giây phút yêu, chàng phải tủi cho nỗi cô đơn của mình:
    "Tình Yêu sao lại đùa giỡn với ta. Tình Yêu đã làm ta trở thành trò cười cho thiên hạ và Tình Yêu đã đưa ta đến nơi mà Hy Vọng và Ước Mơ có nghĩa là xấu hổ và nhục nhã.
Tình Yêu mà ta tôn thờ đã đưa trái tim ta từ mái nhà tranh nghèo khổ bay bổng lên đến vương cung.
Tình Yêu đã soi đuờng cho tầm hồn ta nhìn thấy nét diễm lệ của một giai nhân, người mà đang được biết bao kẻ có quyền thế theo đuổi.
    Ôi Tình Yêu ta lệ thuộc mi, ta chấp nhận tất cả những gì mi đòi hỏi từ ta. Ta đang chạy theo mi trên con đường nóng bỏng mặc dầu ngọn lửa đe dọa thiêu nát thân ta. Ta mở mắt ra và chẳng nhìn thấy gì ngoài bóng đen. Miệng ta chỉ còn thốt ra những lời nói buồn thảm. Nỗi khát khao đã hôn ta và lúc đó chỉ có nụ hôn của tình nhân là có thể xoa dịu nỗi thống khổ trong lòng ta. Ta thật yếu đuối, ôi Tình Yêu!
    Tại sao mi lại chọn ta là kẻ thù, khi chính mi là kẻ mạnh? Tại sao mi lại bất công như thế? Có phải mi bất công và ta thì vô tội hay không? Tại sao mi hạ nhục ta mà không giúp ta? Tại sao mi bỏ rơi ta, mặc dù mi là nơi ta nương tựa?
    Nếu máu ta đã chảy mà mi không thích, thì hãy quên ta đi!
    Nếu chân ta đi con đường khác hơn con đường mi chọn, thì hãy cho nó bị liệt đi!
    Ước muốn của mi tràn lan trong thân thể này và tâm hồn ta rộn rã dưới bóng của cánh mi. Những dòng suối chảy vào biển cả như tình nhân của mi. Những bông hoa tươi cười với ánh nắng mặt trời, người tình của nó. Và những đám mây hạ thấp xuống thung lũng đúng như lòng mong đợi.
    Tình Yêu, mi ngự trong ta, cái mà dòng suối không biêt, những bông hoa cũng không nghe hay là những vầng mây cũng không hiểu. Tuy thế ta thì cô độc với niềm đau và lạc loài trong Tình Yêu của ta, xa vời người mà không muốn nhìn thấy ta như người lính trong đoàn quân của cha nàng hay là như thằng hầu trong vương cung".

    Chàng tuổi trẻ im lặng hồi lâu, hình như chàng muốn nói to lên xuyên qua tiếng suối róc rách và tiếng lá xào xạt. Sau đó chàng lại than thở:
    "Ôi em ơi, ta sợ gọi tên em, vì em và ta bị giới hạn bởi bức màn dầy và tường cao. Ta chỉ dám gặp gỡ em ở một nơi bất diệt, nơi mà mọi người đều bình đẳng. Em ơi, những kẻ có thế lực đều vâng lời em, cuối đầu chào em!
    Em ngự trị một trái tim mà tình yêu đã dâng hiến. Em đã làm một tâm hồn thành nô lệ và đã lôi kéo một lý trí theo nẻo đi của em! Lý trí mà hôm qua vẫn còn phiêu bạt qua những cánh đồng bát ngát và hôm nay đã là một tù nhân của ái tình.
    Mỹ nhân ơi, ta đã nhìn thấy em, và bỗng nhiên ta chợt biết tại sao ta lại sống trên trái đất này.
    Khi ta biết ngôi vị cao sang của em và biết sự thấp hèn của mình, ta chợt hiểu rằng Thượng Đế có những bí mật mà nhân loại không biết. Thượng Đế biết những con đường ngoài định luật của con người để đưa tinh thần đến sự thỏa mãn cho Tình Yêu.
    Khi ta nhìn ánh mắt của em, ta đã rõ đời sống nhân loạii là thiên đàng và cánh cửa của đời sống là trái tim con người. Tuy vậy khi ta biết địa vị cao sang của em và thân phận nhỏ nhoi của ta, ta chợt nhận thức rằng trái đất này không còn là nơi nương tựa cho ta nữa.
    Khi ta nhìn em ngồi chung với các bạn gái, giống như một đóa hồng và những hoa dại, ta đã nghĩ em là một người đẹp trong mộng bằng xương bằng thịt.
    Và khi ta biết cha em là ai, ta đã khám phá ra rằng một bông hồng không có gai cũng có thể làm ngón tay rỉ máu. Tất cả những gì trong giấc mơ của ta tan vỡ khi ta thức tỉnh…"
   
Sau khi nói xong, chàng đứng dậy từ từ đi về bờ suối, thẩn thờ buông ra những lời nói âu sầu tuyệt vọng của một trái tim đang tan vỡ:
    "Tử thần ơi, hãy đến đây giải thoát ta! Ta không thể sống một nơi mà những gai nhọn làm chết nghẹn những nụ hoa. Hãy cứu ta ra khỏi ngày tháng hạ bệ Tình Yêu và thay thế cả địa vị cùng danh dự.
Cứu ta, ôi tử thần, vì sự bất diệt đáng để đạt được hơn là vị trí của những người yêu nhau trên thế gian này. Ở nơi đó, tử thần ơi, Tình Yêu đang chờ đợi ta. Ở nơi đó ta và Tình Yêu sẽ mãi được trùng phùng".
   
Khi hoàng hôn xuống thì chàng đã đến bờ suối. Mặt trời đang tha thướt kéo cánh áo dài màu vàng qua cánh đồng. Chàng ngồi xuống trên mãnh đất, nơi Công Chúa đã ngồi, tức tưởi gục đầu xuống ngực như cố giữ chặt trái tim mình.
    Trong khoảnh khắc này, một thiếu nữ xuất hiện. Tà áo dài của nàng thướt tha mơn trớn vùng cỏ xanh. Nàng nhìn chàng và nhẹ đặt bàn tay mềm như lụa lên đầu chàng. Chàng nhìn nàng như một người mơ ngủ vừa bị tia sáng mặt trời đánh thức. Chàng quì xuống, xúc động nghẹn ngào và đôi mắt đẩm lệ đã thay thế tất cả những ngôn từ.
    Công chúa hôn lên môi và đôi mắt đẩm lệ của chàng. Tiếng nàng ngọt ngào êm vang thoảng như tiếng sáo:
    "Em đã nhìn thấy anh trong giấc mơ, mộng lang ơi. Hình ảnh anh hiện ra trong lúc em thật cô đơn. Anh là người đồng hành với tâm hồn lạc loài của em, vì phân nửa em đã bị tách rời và lưu đày xuống trần gian.
Người yêu ơi, em sẽ đi cùng anh. Bây giờ chúng ta ở bên nhau. Đừng sợ! Em đã lìa xa cha em để theo anh đến tận cùng trái đất này. Em sẽ cùng anh uống cạn giọt nước của sự sống và của sự chết. Đứng dậy đi tình lang, chúng ta hãy bước vào cánh rừng hoang kia, xa lánh con người !"
   
Đôi tình nhân đi vào rừng và màn đêm buông phủ xuống che dấu khuất ánh mắt của những người đang tìm kiếm. Nhưng họ không sợ gì cả, ngay đến những bóng ma đêm yêu quái.
    Sau đó ít lâu, thám tử quốc vương tìm thấy nơi biên giới hai xác người. Người con gái mang một chiếc kiềng vàng trên cổ. Họ nằm bên nhau cạnh một tảng đá. Trên ấy có ghi lại những hàng chữ sau:
    "Tình Yêu đã cho chúng ta tương phùng. Ai còn phân ly chúng ta được nữa?
    Tử thần đã mang chúng ta đi. Ai còn có thể mang chúng ta trở lại?"